Pep Guardiola là một người điên. Điên trong góc nhìn. Điên từ ý tưởng. Điên đến cách diễn đạt. Điên trong suy nghĩ. Điên vì công việc. Và thành quả ông đạt được chỉ có thể dùng từ điên rồ để miêu tả.
Những ý tưởng đột phá, trước khi trở nên vĩ đại, là sự điên khùng. Quay bánh xe thời gian trở lại thập niên, giai đoạn người hâm mộ bóng đá say sưa với những “số 9” (tiền đạo) ghi bàn dễ như lấy đồ trong túi với kỹ năng dứt điểm trác tuyệt và những “số 10” (tiền vệ tấn công) khéo léo uyển chuyển như những con thiên nga của Tchaikovsky, Pep Guardiola lại say mê Peter Crouch, chân sút nổi tiếng vì ngoại hình cao kều thay vì biệt tài .
Trong bài góc nhìn trên tờ El Pais nhân sự kiện World Cup 2006, Guardiola, huyền thoại vừa tuyên bố giải nghệ sau 1 năm lang bạt tại Mexico xa xôi, đã đưa ra góc nhìn thật lạ lẫm. “Wayne Rooney trông có vẻ quyết đoán và đẹp đẽ hơn để theo dõi. Nhưng điều chắc chắn Crouch đáp ứng được nhiều điều kiện hơn. Với Crouch, bạn phải chơi cuộc chơi của Crouch. Và cuộc chơi của Crouch mang đến rất nhiều điều”, ông viết.
“Cậu ấy biết mình đang làm gì, cả bằng đầu lẫn chân. Một trong những phẩm chất tuyệt vời nhất của cậu ấy là sự liên kết. Cậu ấy biết cậu ấy không chỉ đứng đó để đồng đội thực hiện những quả tạt vào vòng cấm, cậu ấy biết cách duy trì cho lối chơi toàn đội trôi chảy. Cậu ấy nhận bóng 1.000 lần trên không và luôn giữ được nó. Điều đó tưởng chừng đơn giản nhưng ít tiền đạo có thể và biết cách thực hiện. Có những tiền đạo không liên kết với đồng đội, và có những tiền đạo nghĩ rằng cuộc chơi của họ khác với phần còn lại, kết quả sinh ra một đội bóng bị kéo căng”.
Những câu chữ Pep Guardiola viết tương đối trúc trắc và khó hiểu. Nếu chấm theo góc nhìn báo chí, ông không phải là một cây bút tài ba. Gary Neville phân tích hấp dẫn hơn nhiều. Quái gở hơn nữa, Pep tán tụng một tiền đạo không biết ghi bàn, vì anh chàng này biết làm tất cả mọi thứ trừ… ghi bàn. Đặt trong hệ quy chiếu của 15, 20 năm về trước, đó là một quan điểm… ngớ ngẩn. Thậm chí là điên rồ, nếu giả như người đưa ra quan điểm không phải là một huyền thoại bóng đá như Pep.
Nhưng những gì Guardiola viết lại đúng cho cả một thập niên kế tiếp. Thời đại của những “số 9” cự phách lùi vào dĩ vãng, ngày càng xuất hiện nhiều Peter Crouch. Đó là mẫu trung phong không giỏi săn bàn nhưng rất giỏi liên kết đồng đội và tham gia vào mọi chu trình của trận đấu. Olivier Giroud là một phiên bản chân trái của Crouch. Benzema, trước khi Ronaldo rời Real Madrid, cũng là một phiên bản siêu kỹ thuật của Crouch. Firmino lại là phiên bản pressing của Crouch. Alvaro Morata, Romelu Lukaku v.v. và v.v. đều là những Crouch của thập niên 2010.
Nói tóm lại, xu hướng rõ rệt của thập niên vừa qua là cầu thủ thi đấu cao nhất trên hàng công lại không phải tay săn bàn chủ lực. Nhiệm vụ chính của những trung phong lại chính như Pep Guardiola phân tích. Đó là minh chứng cho tầm nhìn và sự thông tuệ của Pep. Để rồi chỉ 2 năm sau, ông tạo ra một đế chế vô tiền khoáng hậu.